"Chờ một chút, chờ thân thể Tiểu Huy tốt hơn một chút rồi tính sau." Điều làm cho Tô Hạo bất ngờ, vậy mà mẫu thân Hoàng Thục Quân lại từ chối.
Sau khi nói xong, bên ngoài phòng lâm vào hoàn cảnh yên tĩnh.
Một tháng kế tiếp, Tô Hạo sinh hoạt vô cùng có quy luật, ăn no ngủ kỹ, thời gian còn lại thì tiến hành bò vận động, thân thể lấy mắt thường có thể thấy được khí sắc đang từ từ khôi phục giống như mấy đứa nhỏ khác, có thể đứng dậy được.
Vợ chồng hai người thấy vậy, liền tỏ ra vui mừng, mang theo Tô Hạo lần nữa đi tới bệnh viện kiểm tra.
"Đứa nhỏ nhà các người đã không còn gì đáng ngại, về sau mỗi tháng mang tới kiểm tra một lần là được, nếu như trong vòng nửa năm không có gì khác thường, về sau không cần quay lại.
Bác sĩ là một dì có mái tóc khắn khoản chừng năm mươi tuổi, thấy khí sắc Tô Hạo khôi phục, trên mặt lộ ra nụ cười mừng rỡ.
"Vì sao Tiểu Huy tháng nay thay đổi nhiều như vậy?" Hoàng Thục Quân vẫn có chút không yên tâm hỏi.
"Gần đây giấy ngủ chất lượng tốt, dinh dưỡng cũng đầy đủ, hơn nữa sức sống của hài tử rất mạnh, khôi phục nhanh là chuyện bình thường." Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.
"Cảm ơn bác sĩ!"
Hoàng Thục Quân nói xong mang theo Tô Hạo rời khỏi bệnh viên, mới ra ngoài cửa, nước mắt của nàng đột nhiên chảy xuống.
Rầm rầm không dứt không thể cản được.
Tô Hạo mờ mịt, không rõ vì sao Hoàng Thục Quân lại khóc như vậy, chẳng lẽ là vui đến phát khóc sao? Thời điểm muốn giúp mẫu thân lau lau nước mắt, hắn mới phát hiện tay chân mình quá ngắn, với không tới, vì vậy chỉ có thể dùng sức nắm chặt tay mẫu thân.
Hoàng Thục Quân cảm nhận được ngón tay con mình đụng phải, lập tức ngồi xổm xuông ôm Tô Hạo khóc rống. Một lát sau lại giải thích nguyên nhân: "Tiểu Huy, là mẹ không đúng, me không nên đem tâm tình bực dọc nơi trường học về làm con sợ hãi, làm con ngủ không ngon giấc, ăn không ngon, là mẹ không đúng!."
Thì ra là thế! Tô Hạo bừng tỉnh đại ngộ. Thế gian hết thảy đều có nhân quả a.
...
Ba năm tiếp theo, thân thể Tô Hạo càng ngày càng tốt, tính ra, hắn so với hài tử bốn năm tuổi khác cũng không bất đồng.
Ba năm nay Hoàng Thục Quân nửa buồn nửa vui.
Vui là bởi vì thân thể con trai mình càng ngày càng tốt rồi, trừ cái đó ra, thì nhi tử của mình còn vô cùng thông minh, thậm chí còn được xưng là thiên tài trẻ em.
Có một lần nàng đem bài tập ở trong trường về nhà chấm, nhi tử ở bên cạnh thấy nàng quá mệt mỏi, vậy mà chủ động giúp nàng sửa bài tập. Lúc đầu nàng cũng chỉ cười cười mà không thèm để ý, nhưng thời điểm nàng chấm sai một vài chỗ, nhi tử lập tức chỉ ra, điều này làm cho nàng vô cùng kinh ngạc, vì vậy nàng đưa cho Tô Hạo một bài thi đơn giản, toàn bộ đều trả lời, sau đó nàng lại đổi một đề khó hơn, nhi tử vẫn hoàn toàn đáp đúng. Hỏi Tô Hạo ai dạy, thì nghe con trai đáp lại: Học từ trong sách. Từ đó, Hoàng Thục Quân nhận định con trai mình là một thiên tài.
Điểm buồn là nhi tử nhà mình quá dính người, dính người đến nỗi khiến nàng hoài nghi nhân sinh, thậm chí nàng còn vụng trộm lên mạng tìm hiểu 'Tiểu hài tử năm tuổi có dính người hay không'. Chỉ cần không phải thời gian nàng ở trường học, thì bất kỳ nàng đi tới chỗ nào, Tô Hạo cũng theo tới chỗ đó, tùy thời tùy chỗ đều xuất hiện trước mặt nàng, chỉ cần nàng mở mắt ra nhìn, là có thể nhìn thấy con.
Điều này làm nàng hoài nghi nhi tử ngoài trừ là thiên tài ra, thì còn phải mắc phải chứng bệnh kỳ quái nào không. Nàng cũng không dám mang đến bác sĩ tâm lý, sợ bị nhi tử thông minh của mình phát hiện, dẫn đến tự ti.
Trừ cái đó ra, nàng còn lo lắng vấn đề giáo dục cho con, La Huy là một thiên tài không thể nghi ngờ, hơn nữa còn là loại thiên tài ưu việt. Nhưng mà dạy thiên tài thế nào, nàng lại không biết.
Nàng chỉ là một giáo viên tiểu học, đã dạy qua rất nhiều hài tử, nhưng mà đến phiên hài tử của mình, nàng cũng không biết xử lý sao.
Nếu như là hài tử nhà người khác, coi như nàng không có năng lực, cũng có thể thoải mái dạy dỗ, nhưng đến phiên nhi tử nhà mình, nàng liền có chút do dự, vạn nhất nhỡ dạy hư nhi tử thì làm sao bây giờ? Dù sao nhi tử cũng chỉ có một a.
Cuối cùng, nàng đành hỏi ý kiến của con mình.
"Tiểu Huy, con đã đến tuổi tới trường, có muốn tới nhà trẻ thử xem không."
"Cũng được a!." Tô Hạo tùy ý trả lời.
Vì vậy sự tình Tô Hạo tới nhà trẻ cứ như vậy mà định.
Đối với Tô Hạo mà nói, thời gian 5 tuổi này là đoạn thời gian nguy hiểm nhất, chỉ cần có thể vượt qua, tin chắc đằng sau sẽ vô cùng thuận lợi.
Nhà trẻ cũng không hề tệ, hệ số an toàn vô cùng cao, hơn nữa mấy tiểu hài tử trong kia, cũng không thể đánh lại hắn, lấy thân thủ của hắn bây giờ, làm đại ca nhà trẻ cũng đủ sức.
Tô Hạo đeo một cái balo nhỏ, thuận lợi nhập học.
Ngày nhập học đầu tiên, những đứa trẻ ồn ào, nghịch ngợm, ưa thích đánh nhau đều bị hắn xử lý một đợt.
Từ đó về sau, những đứa bé đó khi gặp phải Tô Hạo phải kêu một tiếng đại ca, bầu không khí trong nhà trẻ cũng thật tốt, cô giáo dạy mẫu giáo còn nói đây là lần đâu tiên cô dạy lớp tốt thế này.
Về phần Tô Hạo ở nhà trẻ làm gì, đương nhiên cũng không phải cùng mấy đứa nhóc này chơi trò người lớn rồi, mà hắn nằm ở một bên giả bộ ngủ, sau đó bắt đầu nghiên cứu quả cầu không gian.
Hắn nếu như muốn đạt được năng lực sinh tồn mạnh hơn, cũng muốn sinh tồn tốt hơn, thì nhất định phải có chỗ đặc thù, thứ đặt thù hiện nay mà hắn có duy nhất, chính là ý thức của hắn, bao gồm cả tin tức bên trong quả cầu.
Hắn cần phải suy nghĩ, quả cầu này đối với hắn có ý nghĩa thế nào, có thể mang đến cho hắn cái gì.
"Chẳng lẽ chỉ có thể làm hắn không bao giờ tử vong, chết đi sống lại, chết đi sống lại, cứ tuần hoàn như vậy?"
Không! Không chỉ có như vậy. Tất nhiên có rất nhiều chức năng Tô Hạo không hiểu, còn chờ hắn đi tìm hiểu, lợi dụng.
Hiện tại thứ hạn chế hắn, chính là kiến thức cùng sức tưởng tượng.
Sau khi vượt qua nguy cơ, Tô Hạo sẽ dùng tốt độ nhanh nhất để học tập hết tất cả tri thức, bao gồm cả vật lý, hóa học, toán học, sinh vật học, cùng với hệ thống công nghiệp, tin tức kỹ thuật, phần cứng phần mềm,...Tất cả loại tri thức mà hắn có thể học được. Mấy thứ này đối với hắn mới quan trọng nhất.
Bởi vì chỉ cần có thể học được, quả cầu không gian sẽ lưu trữ lại, vĩnh viễn trở thành đồ đạc của hắn.
Đương nhiên, Tô Hạo cũng chỉ lợi dụng quả câu không gian để lưu lại, về sau sẽ bắt đầu chậm rãi học tập. Nhưng mà chỉ là lý thuyết thôi cũng không có tác dụng gì. Chỉ có thể tự mình hiểu rõ, sau đó thử nghiệm, mới là của mình.
Một ngày nọ, vào buổi chiều, Tô Hạo đột nhiên nghe được thanh âm huyên náo ngoài nhà trẻ. Chuyện này làm đáy lòng của hắn từ từ căng thẳng, một loại dự cảm bất hạnh hiện lên trong lòng.
Ngay sau đó truyền đến tiếng la hét của giáo viên, cùng với tiếng khóc của bọn nhỏ.
Tô Hạo vội vàng đứng lên, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy một nam tử khoản tầm năm mươi tuổi cầm dao xông vào nhà trẻ, nhìn thấy tiểu hài tử liền chém, giờ phút này đã có mấy tiểu hài từ bị chặt nằm xuống mặt đất, máu chảy đầm đìa, mà bảo vệ ngoài cửa cũng ngã gục xuống, thống khổ kêu rên.
Bọn nhỏ kinh hoàng chạy trốn, lão sư nhà trẻ thì tràn đầy sợ hãi, tay chân nhũn ra đứng ở một bên, căn bản không có dũng khí chạy lên ngăn cản.
Tô Hạo lập tức lui về, ánh mắt quét một vòng quanh phòng, mới phát hiện nơi này không có cửa sổ, hung đồ lại đứng ở bên ngoài cửa, lúc này từ cửa chạy ra, tuyệt đối sẽ bị chém đầu, hắn đã bị vây kín trong phòng rồi.
Hơn nữa trong phòng học cũng không có chỗ để núp, chỉ có một đóng đồ chơi tạp nham để ở giữa.
Hắn lập tức hướng về chồng đồ chơi chạy tới, lựa chọn hai tấm ngựa plastics nhét vào trong áo, trước và sau lưng một cái.
Có mấy tiểu hài tử chạy vào trong phòng học, nhìn thấy Tô Hạo, lập tức vội vàng hô lớn: "Đại ca !."
Sau một khắc, tiểu hài tử mới kêu đại ca bị hung đồ từ phía sau chém gã trên mặt đất.
Khuôn mặt tên hùng đồ vô cùng đắc ý, hai mắt hiện đầy tơ máu, vô cùng làm cho người ta sợ hãi. Ngẩng đầu lên nhìn liền có thể được biểu lộ 'Tàn khốc', hắn dừng lại ở phía trước Tô Hạo. Lần nữa dơ lên con dao bầu đang dính máu tươi của mình.
"Tránh đến nhà trẻ rồi, cũng không thoát được!." Trong lòng Tô Hạo kêu rên một tiếng.